CENTER FOR COMMUNITY HEALTH PROMOTION (CHP)
Cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác, tôi cũng đã từng có một gia đình hạnh phúc một cuộc sống bình thường với bao nhiêu ước mơ và hoài bão.Những rồi một ngày kia, tôi phát hiện ra mình đã nhiễm HIV. Mọi thứ với tôi dường như tiêu tan, sụp đổ. Tôi chỉ biết khóc, đau đớn, dằn vặt và thấy thật có lỗi với con mình.
Cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác, tôi cũng đã từng có một gia đình hạnh phúc một cuộc sống bình thường với bao nhiêu ước mơ và hoài bão.
Những rồi một ngày kia, tôi phát hiện ra mình đã nhiễm HIV. Mọi thứ với tôi dường như tiêu tan, sụp đổ. Tôi chỉ biết khóc, đau đớn, dằn vặt và thấy thật có lỗi với con mình. Tôi đã làm gì nên tội? Tôi đã làm gì sai trái đâu mà tại sao ông trời lại đẩy gia đình tôi vào tình cảnh éo le này?
Khóc thật nhiều, oán hận cũng thật nhiều, nhưng rồi khi bình tĩnh suy nghĩ lại, tôi thấy mình cần phải sống. Tôi sống không phải vì bản thân mình. Tôi sống cho con tôi, cho chính tương lai của cháu. Tôi sẽ làm tất cả để cuộc đời của con trai tôi không còn tăm tối như chính cuộc đời của bố mẹ nó nữa. Có lẽ đó chính là động lực thúc đẩy tôi tìm hiểu tất cả những gì liên quan đến HIV/AIDS, để tôi có thể sống tốt hơn và kéo dài tuổi thọ.
Tháng 6/2009, tôi được tiếp xúc với Giám đốc Trung tâm Nâng cao Sức khoẻ Cộng đồng và trở thành Đồng đẳng viên của dự án “Chăm sóc cho người có H và trẻ bị ảnh hưởng tại Vinh, Nghệ An”. Phải nói rằng dự án đến với tôi như người sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh.
Trong một năm qua, với vai trò là một nhân viên chăm sóc cộng đồng, tôi đã tiếp cận và tư vấn hỗ trợ cho bao nhiêu người cùng cảnh ngộ. Chúng tôi làm rất nhiều việc như thường xuyên thăm hỏi động viên, hỗ trợ gia đình xử lý triệu chứng của những bệnh nhiễm trùng cơ hội đơn giản, hỗ trợ dinh dưỡng cho khách hàng, hỗ trợ giáo dục cho trẻ em vv. Những công việc này đã góp phần rất lớn giúp các thân chủ của chúng tôi bớt đi nỗi muộn phiền, mặc cảm, giúp họ tự tin và có thêm nghị lực để vượt qua nỗi đau bệnh tật và sống có ích hơn với bản thân, gia đình và xã hội.
Tôi cảm nhận được mình vẫn là một người có ích. Tôi trở nên vui vẻ, chan hoà với tất cả mọi người. Tôi tự tin nhìn thẳng vào cuộc đời và đối diện với mọi người xung quanh. Dự án không chỉ là nơi tôi có thể chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, mà là nơi tôi tìm lại được chính mình, nơi có những người thật sự yêu và quý trọng tôi. Dự án còn tạo điều kiện để tôi phát triển kinh tế gia đình, thông qua hoạt động hỗ trợ việc làm tăng thu nhập. Tôi thật sự cảm động trước sự quan tâm của dự án đối với những người làm công tác chăm sóc cộng đồng như chúng tôi vì có lẽ khó có nơi nào chúng tôi lại được trân trọng như vậy. Chúng tôi được may đo đồng phục đi làm, được động viên tinh thần và được tham gia các hoạt động dã ngoại.
Đến bây giờ có thể tự tin khẳng định rằng dù mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo nhưng dù sao tôi vẫn là người có ích cho gia đình và xã hội. Tôi sẽ sát cánh cùng Trung tâm Nâng cao Sức khoẻ Cộng đồng để góp một chút sức lực của mình làm bớt đi nỗi đau của những gia đình cùng cảnh ngộ. Cũng như giúp xã hội ngăn chặn sự lây lan của đại dịch HIV/AIDS. Liệu tham vọng đó có lớn lao quá không các bạn?.