CENTER FOR COMMUNITY HEALTH PROMOTION (CHP)
Các bạn có muốn nghe sự thay đổi của cuộc đời tôi không, rồi các bạn sẽ rất bất ngờ vì nó như một dấu ấn, một kỳ tích mà tôi không thể nào quên. Để bắt đầu tôi phải quay ngược thời gian về những năm trước.20/2/2005, cái ngày đó là một ngày tồi tệ nhất đời tôi, cầm trên tay giấy báo kết quả HIV dương tính, toàn thân tôi như chết lặng.
Các bạn có muốn nghe sự thay đổi của cuộc đời tôi không, rồi các bạn sẽ rất bất ngờ vì nó như một dấu ấn, một kỳ tích mà tôi không thể nào quên. Để bắt đầu tôi phải quay ngược thời gian về những năm trước.
20/2/2005, cái ngày đó là một ngày tồi tệ nhất đời tôi, cầm trên tay giấy báo kết quả HIV dương tính, toàn thân tôi như chết lặng. Trước mắt tôi là một màu đen xám xịt, mặc dù bầu trời vẫn trong xanh như mọi ngày. Tôi nghĩ rằng cuộc đời tôi đã chấm hết ngay từ giây phút đó, tôi không tìm được cho mình một lối thoát. Cứ thế thời gian trôi đi, tôi sống như một cái xác không hồn. Mỗi lần đi ra đường đằng sau tôi là cả một câu chuyện dài cho mọi người bàn tán. Nhiều khi tôi đang cố làm một việc gì đó cho gia đình nhưng rồi tôi tự hỏi “mình làm để làm gì?”. Tôi muốn vứt bỏ tất cả, phó mặc bản thân cho số phận, tôi không tìm cho mình được mục đích sống. Lúc đó tôi nghĩ rằng sự có mặt của tôi trên cuộc đời là gánh nặng cho gia đình và xã hội, tôi là người vô dụng.
Nhưng ông trời luôn dành riêng cho con người một lối thoát. Ngày đó đến với tôi khi Trung tâm Nâng cao Sức khoẻ Cộng đồng thực hiện dự án “Chăm sóc tại nhà cho người có H và trẻ bị ảnh hưởng tại Vinh, Nghệ An”. Tôi đã được nhận vào làm Đồng đẳng viên của dự án. Tôi được tập huấn nâng cao kiến thức về HIV và các kỹ năng làm việc, giúp tôi tự tin vào bản thân mình hơn. Tôi đã xem nó như thứ hành trang quý báu để giúp đỡ những người có hoàn cảnh như mình. Vì hơn ai hết chỉ có người trong cuộc mới hiểu, cảm thông được nỗi khổ của nhau. Công việc chăm sóc hàng ngày đã làm cho tôi và thân chủ xích lại gần nhau. Giơ đây tôi và những thân chủ là những người bạn. Chúng tôi luôn tìm được sự đồng cảm với nhau, có thể dốc bầu tâm sự khi vui hoặc buồn. Niềm vui lớn nhất của tôi là mình giúp đỡ được những người cùng cảnh ngộ. Bây giờ cuộc sống không còn vô vị, tẻ nhạt như trước kia nữa.
Tôi tự nhủ mình là người có ích cho xã hội. Đôi lúc tôi đã quên mất mình là người sống chung với HIV nhiều năm. Trước mắt tôi là một màu xanh hy vọng, xã hội đã công nhận sự đóng góp của tôi. Nay tôi đi đâu cũng được mọi người tôn trọng, tôi tự hào về công việc của mình. Bây giờ tôi có cảm giác tôi là một nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp.
Từ ngày bước chân vào dự án, cuộc sống của tôi thay đổi rất nhiều. Tôi đã tự chăm sóc gia đình mình từ vật chất, tinh thần, sức khoẻ mà không phải làm phiền bố mẹ và những người xung quanh. Không phải mình tôi thay đổi đâu nhé, những thân chủ tôi cũng vậy, họ sống cởi mở, lành mạnh, biết chăm sóc cho bản thân mình hơn. Nhìn thân chủ của mình từ từ lấy lại được cuộc sống bình thường như bao người khác tôi hạnh phúc rất nhiều.
Lời cuối cùng tôi muối nói với các bạn rằng, chúng ta phải tự mình đứng lên. Hãy sống vì bản thân, gia đình và xã hội. Hãy tạo niềm vui cho người khác làm niềm vui cho mình. Khi ta biết tôn trọng cuộc sống thì nó sẽ mỉm cười với ta. Khi ta tôn trọng cuộc sống thì sự tuyệt vọng sẽ được thay thế bằng một màu xanh!